60-е годы XIX в. Бедный район Петербурга, примыкающий к Сенной площади и Екатерининскому каналу. Летний вечер. Бывший студент Родион Романович Раскольников покидает свою каморку на чердаке и относит в заклад старухе процентщице Алене Ивановне, которую готовится убить, последнюю ценную вещь. На обратном пути он заходит в одну из дешёвых распивочных, где случайно знакомится со спившимся, потерявшим место чиновником Мармеладовым. Тот рассказывает, как чахотка, нищета и пьянство мужа толкнули его жену, Катерину Ивановну, на жестокий поступок — послать его дочь от первого брака Соню для заработка на панель.
На следующее утро Раскольников получает из провинции письмо от матери с описанием бед, перенесённых его младшей сестрой Дуней в доме развратного помещика Свидригайлова. Он узнает о скором приезде матери и сестры в Петербург в связи с намечающимся замужеством Дуни. Жених — расчётливый делец Лужин, желающий строить брак не на любви, а на бедности и зависимости невесты. Мать надеется, что Лужин материально поможет её сыну кончить курс в университете. Размышляя о жертвах, которые приносят ради близких Соня и Дуня, Раскольников укрепляется в намерении убить процентщицу — никчёмную злую «вошь». Ведь благодаря её деньгам от незаслуженных страданий будут избавлены «сотни, тысячи» девушек и юношей. Однако отвращение к кровавому насилию вновь поднимается в душе героя после увиденного им сна-воспоминания о детстве: сердце мальчика разрывается от жалости к забиваемой до смерти клячонке.
И все же Раскольников убивает топором не только «гадкую старушонку», но и её добрую, кроткую сестру Лизавету, неожиданно вернувшуюся в квартиру. Чудом уйдя незамеченным, он прячет похищенное в случайном месте, даже не оценив его стоимости.
Вскоре Раскольников с ужасом обнаруживает между собой и другими людьми отчуждение. Заболевший от пережитого, он, однако, не в состоянии отвергнуть тяготящие его заботы товарища по университету Разумихина. Из беседы последнего с врачом Раскольников узнает, что по подозрению в убийстве старухи арестован маляр Миколка, простой деревенский парень. Болезненно реагируя на разговоры о преступлении, сам он также вызывает подозрение у окружающих.
Пришедший с визитом Лужин шокирован убожеством каморки героя; их разговор перерастает в ссору и заканчивается разрывом. Особенно задевает Раскольникова близость практических выводов из «разумного эгоизма» Лужина (который кажется ему пошлостью) и собственной «теории»: «людей можно резать...»
Бродя по Петербургу, больной юноша страдает от своей отчуждённости с миром и уже готов сознаться в преступлении перед властями, как видит раздавленного каретой человека. Это Мармеладов. Из сострадания Раскольников тратит на умирающего последние деньги: того переносят в дом, зовут доктора. Родион знакомится с Катериной Ивановной и Соней, прощающейся с отцом в неуместно ярком наряде проститутки. Благодаря доброму делу герой ненадолго ощутил общность с людьми. Однако, встретив у себя на квартире приехавших мать и сестру, вдруг осознает себя «мёртвым» для их любви и грубо прогоняет их. Он снова одинок, но у него появляется надежда сблизиться с «переступившей», как и он, абсолютную заповедь Соней.
Заботы о родных Раскольникова берет на себя Разумихин, едва ли не с первого взгляда влюбившийся в красавицу Дуню. Тем временем оскорблённый Лужин ставит невесту перед выбором: либо он, либо брат.
Чтобы узнать о судьбе заложенных у убитой вещей, а на самом деле — рассеять подозрения некоторых знакомых, Родион сам напрашивается на встречу с Порфирием Петровичем, следователем по делу об убийстве старухи процентщицы. Последний вспоминает о недавно опубликованной в газете статье Раскольникова «О преступлении», предлагая автору разъяснить свою «теорию» о «двух разрядах людей». Получается, что «обыкновенное» («низшее») большинство всего лишь материал для воспроизводства себе подобных, именно оно нуждается в строгом моральном законе и обязано быть послушным. Это «твари дрожащие». «Собственно люди» («высшие») имеют другую природу, обладая даром «нового слова», они разрушают настоящее во имя лучшего, даже если понадобится «переступить» через ранее установленные для «низшего» большинства нравственные нормы, например, пролить чужую кровь. Эти «преступники» затем становятся «новыми законодателями». Таким образом, не признавая библейских заповедей («не убий», «не укради» и др.), Раскольников «разрешает» «право имеющим» — «кровь по совести». Умный и проницательный Порфирий разгадывает в герое идеологического убийцу, претендующего на роль нового Наполеона. Однако у следователя нет улик против Родиона — и он отпускает юношу в надежде, что добрая натура победит в нем заблуждения ума и сама приведёт его к признанию в содеянном.
Действительно, герой все больше убеждается, что ошибся в себе: «настоящий властелин громит Тулон, делает резню в Париже, забывает армию в Египте, тратит полмиллиона людей в московском походе», а он, Раскольников, мучается из-за «пошлости» и «подлости» единичного
60-ies thế kỷ XIX, một người nghèo huyện St. Petersburg, tiếp giáp với quảng trường Haymarket và Ekaterininskomu kênh. Buổi tối mùa hè. Rodion Yakovlevich Romanovich Raskolnikov, một cựu sinh viên của lá căn gác nhỏ của cô và liên quan đến thế chấp procentŝice old lady Alena Ivanovna, chuẩn bị giết cuối cùng có giá trị. Trên đường trở lại, ông đi vào một trong raspivočnyh giá rẻ nơi ngẫu nhiên gặp một spivšimsâ người mất chỗ đứng của họ trong chính thức của Marmeladovym. Ông nói với làm thế nào do, nghèo đói và say rượu chồng đẩy vợ Katerina Ivanovna, một hành động tàn nhẫn — gửi con gái ông từ cuộc hôn nhân đầu tiên, Sonia cho thu nhập trên bảng điều khiển.Sáng hôm sau, Raskolnikov của tỉnh sẽ nhận được một lá thư từ mẹ mô tả các tệ nạn của mình Dunja chị em trong nhà depraved địa chủ Svidrigajlova. Ông học đến sắp xảy ra của mẹ và các chị em đến St. Petersburg trong kết nối với phòng con gái hoảng hôn nhân Dunya. Chú rể là một doanh nhân người tính toán Luzhin, muốn xây dựng một cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng nghèo đói và phụ thuộc. Mẹ hy vọng rằng Luzhin tài liệu sẽ giúp con trai của cô kết thúc khóa học tại các trường đại học. Phản ánh về những hy sinh mà mang lại lợi ích đóng Sonya và Dunya, Raskolnikov được củng cố giết procentŝicu nikčëmnuû Wicked "rận". Vì tiền của mình từ đau khổ không xứng đáng sẽ được thuyên giảm của "hàng trăm hàng ngàn" của Nam và nữ. Nhưng không ưa cho bạo lực đẫm máu một lần nữa tăng lên trong tâm hồn của một anh hùng sau khi nhìn thấy họ ngủ-ký ức của tuổi thơ: trái tim một chàng trai rách từ tiếc cho zabivaemoj klâčonke đến cái chết.Tuy nhiên, giết chết Raskolnikov rìu không chỉ "khó chịu starušonku", nhưng nó tốt, và im lặng chị Lizavetu, đột nhiên trở lại căn hộ. Sự kỳ diệu của có đi không được chú ý, ông ẩn các bị đánh cắp tại một nơi ngẫu nhiên, thậm chí không đánh giá chi phí của nó.Raskolnikov sớm phát hiện ra với kinh dị giữa mình và người khác; Bệnh từ kinh nghiệm, ông đã làm, Tuy nhiên, có thể từ chối của mình tâgotâŝie chăm sóc Razumikhina đại đồng đội. Từ cuộc trò chuyện với bác sĩ Raskolnikov học rằng một người phụ nữ tuổi nghi ngờ vụ giết người bắt họa sĩ Mikolka, một cậu bé nước đơn giản. Đau đớn trong phản ứng để nói về tội phạm, ông cũng đã làm tăng nghi ngờ những người khác.Hãy đến thăm Luzhin sốc nghèo yaruga anh hùng; nói chuyện của họ biến thành một altercation và kết thúc với một khoảng cách. Đặc biệt là đau Raskolnikov gần gũi thực hiện kết luận của "ích kỷ hợp lý» Luzhina (mà có vẻ là vulgarity) và của mình"lý thuyết":" mọi người có thể được cắt giảm. "Бродя по Петербургу, больной юноша страдает от своей отчуждённости с миром и уже готов сознаться в преступлении перед властями, как видит раздавленного каретой человека. Это Мармеладов. Из сострадания Раскольников тратит на умирающего последние деньги: того переносят в дом, зовут доктора. Родион знакомится с Катериной Ивановной и Соней, прощающейся с отцом в неуместно ярком наряде проститутки. Благодаря доброму делу герой ненадолго ощутил общность с людьми. Однако, встретив у себя на квартире приехавших мать и сестру, вдруг осознает себя «мёртвым» для их любви и грубо прогоняет их. Он снова одинок, но у него появляется надежда сблизиться с «переступившей», как и он, абсолютную заповедь Соней.Заботы о родных Раскольникова берет на себя Разумихин, едва ли не с первого взгляда влюбившийся в красавицу Дуню. Тем временем оскорблённый Лужин ставит невесту перед выбором: либо он, либо брат.Чтобы узнать о судьбе заложенных у убитой вещей, а на самом деле — рассеять подозрения некоторых знакомых, Родион сам напрашивается на встречу с Порфирием Петровичем, следователем по делу об убийстве старухи процентщицы. Последний вспоминает о недавно опубликованной в газете статье Раскольникова «О преступлении», предлагая автору разъяснить свою «теорию» о «двух разрядах людей». Получается, что «обыкновенное» («низшее») большинство всего лишь материал для воспроизводства себе подобных, именно оно нуждается в строгом моральном законе и обязано быть послушным. Это «твари дрожащие». «Собственно люди» («высшие») имеют другую природу, обладая даром «нового слова», они разрушают настоящее во имя лучшего, даже если понадобится «переступить» через ранее установленные для «низшего» большинства нравственные нормы, например, пролить чужую кровь. Эти «преступники» затем становятся «новыми законодателями». Таким образом, не признавая библейских заповедей («не убий», «не укради» и др.), Раскольников «разрешает» «право имеющим» — «кровь по совести». Умный и проницательный Порфирий разгадывает в герое идеологического убийцу, претендующего на роль нового Наполеона. Однако у следователя нет улик против Родиона — и он отпускает юношу в надежде, что добрая натура победит в нем заблуждения ума и сама приведёт его к признанию в содеянном.Действительно, герой все больше убеждается, что ошибся в себе: «настоящий властелин <…> громит Тулон, делает резню в Париже, забывает армию в Египте, тратит полмиллиона людей в московском походе», а он, Раскольников, мучается из-за «пошлости» и «подлости» единичного
đang được dịch, vui lòng đợi..
60-tệ của thế kỷ XIX. huyện nghèo của St. Petersburg, tiếp giáp với Quảng trường Haymarket và kênh đào Catherine. Mùa hè buổi tối. Một cựu sinh viên Rodion Romanovich Raskolnikov rời khỏi phòng mình trong căn gác và liên quan đến thế chấp cũ người phụ nữ chủ tiệm cầm đồ Alyona Ivanovna, những người sẵn sàng để giết, những điều có giá trị cuối cùng. Trên đường về, ông đi vào một trong những quán rượu rẻ tiền mà vô tình gặp một say rượu, mất vị trí sĩ quan Marmeladovs. Ông cho biết cách tiêu thụ, nghèo đói và chồng say rượu đã đẩy vợ mình, Katerina Ivanovna, trong hành động tàn bạo -. Để gửi con gái từ cuộc hôn nhân đầu tiên của mình Sonia cho thu nhập trên bảng
Sáng hôm sau, Raskolnikov nhận được từ các tỉnh của một lá thư từ người mẹ mô tả những rắc rối chuyển trai chị Dunya nhà chủ đất đãng Svidrigailov. Cậu học về sự xuất hiện sắp xảy ra của mẹ và em gái ở St. Petersburg trong kết nối với các cuộc hôn nhân có kế hoạch Dunya. Chú rể - doanh nhân khôn ngoan Luzhin, người muốn xây dựng một cuộc hôn nhân không tình yêu, nhưng trên sự nghèo đói và sự phụ thuộc của các cô dâu. Mẹ hy vọng rằng Luzhin tài chính giúp con trai của mình để hoàn thành một khóa học tại các trường đại học. Suy nghĩ về những hy sinh mà mang lại những người thân yêu, vì lợi ích của Sonya và Dunya, Raskolnikov mạnh ý định giết chủ tiệm cầm đồ - ác vô giá trị "rận". Thật vậy, nhờ vào tiền của mình từ sự đau khổ không xứng đáng sẽ được tha, "hàng trăm nghìn" của cô gái và chàng trai. Tuy nhiên, một ác cảm với bạo lực đẫm máu tái hiện trong tâm hồn của người anh hùng sau khi nhìn thấy giấc mơ ký ức của họ về thời thơ ấu: trái tim của cậu bé bị giằng xé với thương hại cho guốc lên klyachonke chết.
Tuy nhiên, Raskolnikov giết rìu không chỉ là một "bà già khó chịu", và tốt bụng, chị dịu dàng của cô Lizaveta, bất ngờ đã trở lại căn hộ. Thật kỳ diệu, có đi không được chú ý, ông giấu mất cắp ở một nơi ngẫu nhiên, ngay cả khi không đánh giá giá trị của nó.
Ngay Raskolnikov kinh hoàng phát hiện ra giữa anh và những người khác xa lánh. Một bệnh từ kinh nghiệm, tuy nhiên, anh không thể từ chối mang xuống lo lắng của mình giao phối Đại học Razumihina. Từ cuộc nói chuyện với bác sĩ Raskolnikov cuối cùng nhận ra rằng, tình nghi giết người của một bà già bị bắt Mikolka họa sĩ, một cậu bé nước đơn giản. Đau đớn phản ứng để nói về tội phạm, ông cũng làm dấy lên những nghi ngờ về những người khác.
Các khách thăm Luzhin sốc hùng đau khổ tủ quần áo; chuyện của họ phát triển thành một cuộc tranh cãi và phá vỡ kết thúc. Đặc biệt chạm kết luận thực tế Raskolnikov gần từ "ích kỷ hợp lý" Luzhin (mà dường như ông thô tục) và các "lý thuyết" của riêng: "mọi người có thể được cắt ..."
Lang thang ở St Petersburg, một người đàn ông trẻ tuổi bệnh nhân bị xa lánh mình khỏi thế giới và đã sẵn sàng để thú nhận tội ác các cơ quan chức năng, như các huấn luyện viên nhìn thấy những người đàn ông nghiền. mứt này. Vì lòng từ bi Raskolnikov bỏ ra để chết tiền cuối cùng: đó được chuyển đến nhà, gọi bác sĩ. Rodion gặp với Katerina Ivanovna và Sonia, nói lời tạm biệt với cha mình trong một chiếc váy sáng không thích hợp gái mại dâm. Nhờ anh hùng làm việc tốt cảm thấy thời gian ngắn phổ biến với mọi người. Tuy nhiên, sau khi gặp nhau tại căn hộ của mẹ và em gái của mình đến, đột nhiên ý thức được mình là "chết" cho tình yêu của họ và đuổi họ gần. Một lần nữa anh là một mình, nhưng ông có một niềm hy vọng để có được gần với "Walk", như ông là một mệnh lệnh tuyệt đối Sonia.
Những lo ngại về thân Raskolnikov Razumikhin phải mất hơn, gần như ngay từ cái nhìn đầu tiên rơi vào tình yêu với một người phụ nữ xinh đẹp Dunya. Trong khi đó xúc phạm Luzhin đặt các cô dâu trước khi một sự lựa chọn: hoặc là anh hoặc em trai.
Để tìm hiểu về số phận đặt trong những điều giết chết, nhưng trong thực tế - để xua tan những nghi ngờ của một số bạn bè, Rodion mình yêu cầu cho một cuộc họp với Porfiry Petrovich, một điều tra viên trong vụ giết người của một người phụ nữ cho vay cũ . Cuối nhớ về một bài báo gần đây Raskolnikov "On tội phạm", cung cấp các tác giả để làm rõ "lý thuyết" của ông về "hai bit của người dân." Nó chỉ ra rằng các "bình thường" ( "thấp hơn") phần lớn các chất liệu duy nhất cho sự sinh sản của loại riêng của họ, mà nó cần một luật lệ nghiêm khắc và nghĩa vụ tuân theo. Đây là một "sinh vật ghê tởm." "Trên thực tế người dân" ( "cao") có một bản chất khác nhau, sở hữu những món quà "từ mới", họ phá hủy hiện tại cho một tốt hơn, thậm chí nếu cần phải "chéo" thông qua trước đó được thiết lập cho hầu hết các chuẩn mực đạo đức "thấp hơn", ví dụ, đổ máu của người khác. Những "tội phạm", sau đó trở thành "những nhà lập pháp mới." Vì vậy, không Raskolnikov "cho phép" thừa nhận những điều răn Kinh Thánh có quyền ( "Ngươi chớ giết người", "Ngươi không được trộm cắp" và những người khác.) "" - "Máu của lương tâm". Porphyry thông minh và sâu sắc giải quyết một hero killer tư tưởng, tự xưng là Napoleon mới. Tuy nhiên, các điều tra viên không có bằng chứng chống lại Rodion -. Và ông đã cho phép người đàn ông trẻ với hy vọng rằng bản chất tốt để giành chiến thắng nó ảo tưởng của tâm chính nó sẽ dẫn anh ấy tỏ tình với tội phạm
Trong thực tế, người anh hùng càng tin rằng ông đã nhầm lẫn trong bản thân mình, "nhà cai trị thực <...> đập Toulon, làm cho một vụ thảm sát ở Paris, quên một quân đội ở Ai Cập, dành một nửa triệu người trong chiến dịch Moscow, "và anh, Raskolnikov, là đau khổ vì" thô tục "và" hèn hạ "của các đơn vị
đang được dịch, vui lòng đợi..